Bộ Khi Hikaru Còn Trên Thế Gian Này……Hanachirusato (Tập 8)
- Nomura Mizuki
- Thái Hà
- NXB Hà Nội
- 2019
- 500
- 13 x 19
- 415
- Bìa Mềm
- Văn học , Light Novel
Sách cùng nhà phát hành
Nội dung sách
Khi Hikaru Còn Trên Thế Gian Này……Hanachirusato (Tập 8)
Khi Hikaru còn trên thế gian này…… là series light novel tiếp theo của bộ đôi tác giả Nomura Mizuki và họa sĩ Takeoka Miho, bộ đôi nổi tiếng đã cùng tạo nên một Cô gái văn chương sâu sắc, li kìvà nhận được sự yêu thích từ đông đảo bạn đọc trên khắp thế giới. Khi Hikaru còn trên thế gian này…… là một trong những bộ light novel hiếm hoi thuộc thể loại lãng mạn, drama không có bản chuyển thể anime nhưng vẫn thu hút được sự quan tâm, tranh luận sôi nổi của độc giả. Một series truyện tranh ngắn chuyển thể lại tập 1 của Khi Hikaru còn trên thế gian này…… với tên gọi Aoi – cùng tên với tập 1 của series light novel. Series Khi Hikaru còn trên thế gian này…… gồm 10 tập, lấy cảm hứng từ trường thiên tiểu thuyết “Truyện kể Genji” cực kỳ nổi tiếng của văn học Nhật Bản thời Heian, mỗi tập truyện sẽ tập trung vào một nhân vật riêng biệt, lấy nguyên mẫu từ những người tình mà hoàng tử Genji yêu tha thiết, tuy nhiên tuyến nhân vật chính vẫn được giữ nguyên xuyên suốt cả 10 tập.
Koremitsu bắt đầu nhận thức và dao động trước Aoi, người đã nâng đỡ cậu khi chia ly với mẹ mình. Những cảm xúc kỳ lạ dành cho Aoi, cùng lời nói của Hikaru khiến cho Koremitsu tìm mọi cách tránh né những cảm xúc thật dành cho Aoi.
Chính lúc ấy – “Tôi tiến cử bạn Akagi làm ban cán sự lễ hội văn hóa”. Xuất phát từ lời đề cử của cô lớp trưởng Hanasato Michiru, Akagi trở thành cán sự lễ hội văn hóa của lớp, rồi đề nghị mở gian hàng của Hội nghiên cứu múa truyền thống Nhật Bản từ Tsuyako, ngay cả Asai cũng yêu cầu cậu tham gia vào đội bảo vệ đặc biệt dịp lễ hội.
Người trước giờ chưa từng biết lễ hội văn hóa là gì như Akagi, giờ đây lại phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi lo toan cho lễ hội văn hóa. Vốn đã bị bạn cùng lớp xa lánh, giờ đây ngay cả Honoka – đóa hoa lưu lý tím luôn dang tay giúp đỡ cho Akagi, cũng tỏ thái độ tránh né cậu.
Bối rối với những cảm xúc dành cho Aoi, bộn bề công việc lễ hội, bực bội vì sự lẩn tránh của Honoka, đúng lúc ấy, một chú chim nhỏ bí ẩn chợt xuất hiện, bí mật gửi những hướng dẫn công việc tới dành cho Akagi.
Những cánh hoa đã rơi rụng lả tả, chú chim hót mải miết vẫn không có ai hay, nhành hoa cô độc một mình đợi chờ lời hứa được thực hiện. Liệu Akagi và Hikaru có nhận ra những gợi ý để tìm ra danh tính của cô gái thứ tám không?
Phần tiếp theo của series học đường lãng mạn rất được yêu thích mở đầu như vậy!
Về tác giả:
Nomura Mizuki
Cô sinh ra tại tỉnh Fukushima, nơi được biết đến như vương quốc của những bản hợp xướng. Từ thưở nhỏ, cô đã say mê với việc sáng tác truyện và mơ ước được trở thành một nhà văn. Tác phẩm “Akagiyama takkyuuba ni utagoe wa hibiku” (Tạm dịch: Tiếng ca vang vọng trên sân bóng bàn núi Akagi) đã giúp cô đạt được giải Nhất hạng mục tiểu thuyết trong cuộc thi Entame lần thứ ba. Sở thích: ngủ ngày, ngủ trưa, ngủ tối, tất cả mọi thứ liên quan tới ngủ. Các tác phẩm tiêu biểu bao gồm “Bộ truyện dài tập Sân bóng bàn”, “Bad! Daddy”, “Usa Koi” (Tạm dịch: Tình yêu thỏ bông), “Cô gái văn chương”.
Takeoka Miho
Cô sinh ngày mùng 1 tháng 7 tại Tokyo, sau đó chuyển đến sống tại tỉnh Saitama. Cực kỳ yêu thích trà, thỏ, các cuốn sách tranh cổ, màu nước và các cuốn kí họa hiệu Gekkoso. Mỗi khi vẽ hay làm ra được một thứ gì đó là cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Bố cục sách:
Chương một: Cái gọi là lễ hội văn hóa có ăn được không?
Chương hai: Chú chim nhỏ trả ân
Chương ba: Nếu như tôi có người yêu dấu
Chương bốn: Những đóa hoa lặng lẽ rơi
Chương năm: Tôi rất căm ghét cậu
Chương sáu: Ở học viện Heian, có một con quỷ tóc đỏ
Chương bảy: Đóa hoa vĩnh cửu
Chương kết: Vào thời khắc chia tay
Sự tính toán nhầm lẫn của Saiga Asai – Cậu thật quá dở suy luận
Lời cuối sách
Trích dẫn:
Mặc dù Koremitsu tiếp tục phản bác quyết liệt, nhưng khi nhìn thấy Hikaru vừa nổi bồng bềnh vừa vươn người về phía Shioriko với gương mặt tươi cười, cậu cũng thấy nhẹ nhõm hơn.
* * *
Đúng thế, Hikaru không có gì thay đổi so với bình thường.
Lúc nào cậu ta cũng vô tư, lúc nào cũng vô cùng yêu thương hoa và các cô gái.
Lúc nào cậu ta cũng luôn tươi cười.
Dầu vậy, Koremitsu lại cảm thấy bối rối mỗi khi Hikaru đưa mắt nhìn xuống, trầm mặc. Đó là vì Hikaru đã từng nói những lời như thế này.
…Ngay cả nếu như mười năm sau người đứng bên cạnh Aoi là cậu, tớ cũng sẽ ở trên trời cao nhìn xuống và yêu thương các cậu.
Cậu ta đã nở một nụ cười rất đỗi trong trẻo, dịu dàng và buồn bã mà thì thầm như vậy, đôi mắt thanh thản nhìn thẳng vào Koremitsu.
“Đồ ngốc! Cậu đang hiểu lầm cái gì đấy. Tôi với Aoi làm sao mà có cái gì với nhau được. Lý do Aoi nắm lấy tay tôi chỉ là… chỉ là vì tôi gặp lại người mẹ đã bỏ nhà ra đi, là đàn ông mà lại mếu máo khóc, nên cô ấy mới muốn an ủi tôi mà thôi!”
Khi Koremitsu cau mày phản bác, Hikaru chỉ nở nụ cười rất dỗi trong lành.
“Đúng thế. Có lẽ là tớ đã để ý quá nhiều rồi. Tuy nhiên, vì tớ có thể biến mất khỏi thế giới này bất cứ lúc nào, nên tớ chỉ muốn nói với cậu rằng: Dù sau này Koremitsu có chọn con đường nào đi nữa, tớ cũng sẽ chúc phúc cho cậu.”
Nghe như thể Hikaru đang nói ra di ngôn với giọng điệu trưởng thành và thanh thản. Koremitsu vẫn cau có mặt mày, không thốt ra được một lời nào.
* * *
Thật lòng… mình một chút cũng không nghĩ tới chuyện sẽ cướp Aoi đi.
Đó là hôm sau cái ngày Shioriko cưỡng ép đổi ảnh màn hình chờ điện thoại di động của cậu.
Vừa leo lên con đường đê dẫn đến trường, lẫn vào các học sinh khác cũng đang đi đến lớp, Koremitsu lại tiếp tục nghĩ về chuyện đó.
Đơn giản mình và Aoi không xứng đôi với nhau. Mình là cái thằng bị thiên hạ xa lánh, bị gọi là đại vương đầu gấu, còn Aoi là một cô tiểu thư. Aoi cũng chỉ coi mình là bạn của Hikaru mà thôi.
Ở bên cạnh cậu, Hikaru cất giọng vui vẻ.
“Nhìn kìa, Koremitsu. Trên bờ sông hoa cánh bướm đã nở rồi kìa ! Hoa cánh bướm trong ngôn ngữ của các loài hoa nghĩa là trái tim chân thành của người thiếu nữ đấy! Những cụm hoa cánh bướm đong đưa nhẹ nhàng theo cơn gió, có phải trông thật giống như một đám thiếu nữ thanh thuần đang thì thầm nói với nhau chuyện tình yêu hay không?”
“Mới sáng ra mà đã thấy một đám con gái túm tụm bên bờ sông thì đáng sợ lắm.”
Koremitsu trả lời cộc lốc.
Mà cái tay này dạo gần đây cũng không thổ lộ điều hối tiếc nào nữa. Không còn cô gái nào khiến cậu ta lo lắng nữa rồi à?
Cả chuyện về “người yêu dấu nhất” Fujino của Hikaru, cũng vì những ồn ào quanh vụ mang thai của Sora mà từ lúc nào đã hóa ra mù mịt.
Có lẽ là ngay từ đầu Hikaru đã không có quyết tâm chấm dứt tình cảm của mình dành cho Fujino. Hẳn là cậu ta đã thấy rất nhẹ nhõm khi có thể bộc lộ với Koremitsu rằng cậu ta đã yêu chính mẹ kế của mình rồi.
Nếu là vậy, thì cũng không có gì lạ khi hồn ma không có xác thịt của Hikaru có thể siêu thoát bất cứ lúc nào.
Có lẽ vậy, cậu ta mới nói mấy lời như “vì tớ có thể biến mất khỏi thế giới này bất cứ lúc nào, nên tớ chỉ muốn nói với cậu điều này” chăng?
Bên trong Hikaru đang có sự biến đổi. Chuyện này có lẽ chính bản thân Hikaru cũng cảm thấy.
Bị con ma háo gái này ám thật sự là cực kỳ phiền phức, nên mình đã luôn mong cậu ta sớm sớm siêu độ đi, nhưng mà…
Khi nghĩ đến chuyện Hikaru vốn luôn trôi nổi bên cậu như một lẽ đương nhiên, luôn luôn nói về hoa cỏ một cách vui sướng, một ngày sẽ không còn nữa, nơi sâu thẳm nhất trong đáy lòng Koremitsu lại lạnh đi.
Khỉ thật, mình trở nên ủy mị rồi.
Âu sầu rầu rĩ thế này thật không hợp với tính cách của cậu. Như thể cố gắng xua đi màn sương mù đang lan tỏa trong cõi lòng, Koremitsu nghiêm mặt lại, bước về phía trước.
Lúc Koremitsu bước vào lớp học, Honoka đang ngồi ở bàn của mình nghịch điện thoại di động, đột ngột giật bắn hai vai.
“Chào.” “… Ừm.”
Khi Koremitsu cất tiếng chào gượng gạo như vậy, Honoka lẩm bẩm từ gì đó nghe không rõ với vẻ mặt lạnh lùng, rồi lại bắt đầu gõ tin nhắn trên điện thoại di động.
Đôi mày mỏng được chăm chút gọn gàng nheo lại, đôi môi mím chặt, Honoka chuyển động những ngón tay với vẻ mặt cứng đờ như thể đang giận dữ, hoặc đang cố chịu đựng chuyện gì.
Cô ta cũng lạ lùng sao ấy.
Từ trước đến giờ, cũng có nhiều lúc Honoka đối xử với Koremitsu một cách lạnh lùng hay cáu kỉnh, nhưng lần này thay vì giận dữ, cách Honoka tránh né ánh nhìn khỏi Koremitsu trông có vẻ như đang sợ hãi hơn. Trước đây ngay cả khi không nói chuyện tử tế được với Koremitsu, Honoka vẫn có thể lạnh lùng cãi nhau với cậu, nên bây giờ chẳng có lý gì cô lại trở nên e dè trước mặt Koremitsu.
Shikibu vẫn còn để ý chuyện mình làm rơi bánh bích quy cô ấy làm chăng…
Khi Koremitsu xin lỗi, Honoka đã cười mà nói.
“Không sao cả đâu...Tôi không để ý đâu.”
Tuy nhiên nụ cười ấy có vẻ cô đơn chẳng giống Honoka tí nào, hơn nữa từ lúc đó Honoka cũng bắt đầu né tránh Koremitsu.
Hẳn nguyên nhân mọi việc thành ra như vậy là…
“Tớ nghĩ không phải cô ấy còn giận cậu vụ bánh bích quy đâu.”
Tiếng nói vang lên từ đằng sau khiến tim cậu như nhảy lên.
Khi cậu quay lại thì Hikaru tỏ vẻ mặt đầy ẩn ý.
Cái tay này chẳng lẽ có thể đọc được tình cảm của mình ư? Không lẽ cảm xúc mình hiện rõ trên mặt đến thế ư? Nếu như nguyên nhân không phải vụ bánh bích quy, thì là cái gì?
Khi cậu cau có trợn hai mắt, thì Hikaru lại đáp lại bằng một giọng điệu thần bí dường như hàm chứa nhiều ý nghĩa.
“Con gái có rất nhiều vấn đề to lớn mà.”
Tôi chẳng hiểu gì hết. Cậu cứ mập mờ mấy chỗ quan trọng như thế, thật là phiền hết sức.
Dù vậy, cậu cảm thấy bực bội nếu phải nài nỉ Hikaru chỉ cho mình biết, hơn nữa nếu có nhờ vả, thì cậu ta hẳn cũng không chịu nói thẳng ra đâu.
Khỉ thật, mình lại hoang mang rồi.
Vừa nhìn sang gương mặt trông nghiêng đang căng thẳng gõ tin nhắn của Honoka, cậu vừa nghiến răng, lúc đó thì…
“Chào… chào buổi sáng. Akagi.”
Cô lớp trưởng Hanasato Michiru đi đến trước mặt Koremitsu với vẻ lúng túng. Đôi vai của Honoka lại run lên.
“Ừ, chào.”
Khi Koremitsu đáp lại lời chào, bàn tay và thân hình của Michiru lại khe khẽ đong đưa.
“A, a mà, tiết sinh hoạt lớp này chúng ta sẽ chọn ban cán sự tổ chức… lễ hội văn hóa sắp tới. Đúng rồi… đúng rồi Akagi à, cậu có thích lễ hội văn hóa không?”
“… Không.” Cậu nhăn mặt, trả lời ngay lập tức.
Koremitsu vốn luôn bị mọi người xa lánh, làm sao có thể vui sướng tham gia các hoạt động của trường lớp được. Lễ hội văn hóa ư? Đó là cái gì vậy? Có ăn được không? Cậu đã luôn nghĩ như thế đấy.
“Hả!”
Michiru ngả người ra sau, có vẻ rất bối rối.
“Vậy, vậy ư… Nhưng… nhưng mà, lễ hội văn hóa của Học viện Heian là kết hợp của các khối từ tiểu học, cấp hai đến cấp ba nên rất náo nhiệt, những gian hàng tham gia cũng rất công phu... Tôi... tôi đã nghĩ rằng Akagi cũng sẽ thấy vui thích. Tôi sẽ cố gắng hết sức, nên Akagi cũng phải cố gắng lên!”
Với gương mặt đỏ bừng, Michiru vừa nói vừa lắp ba lắp bắp. Trước khi Koremitsu kịp mở miệng, cô ta đã vội vàng quay trở lại ghế của mình.
Cô ta tới gặp mình là có chuyện gì vậy?
Khi Koremitsu nghiêng đầu, Hikaru ở bên cạnh nói với gương mặt đầy hiểu biết.
“Cậu biết đấy, lễ hội văn hóa là sự kiện mà sau đó các cặp đôi ra đời cơ mà.”
A a, đúng là hồi ở trường cấp hai cũng vậy, mấy người quảng giao thường bắt cặp cùng đi xem các gian hàng. Bọn họ chiếm đường cản trở hết sức, nên tôi chỉ muốn sút bọn họ từ phía sau.
Dẫu sao thì bản thân cậu cũng chẳng có liên quan gì với lễ hội văn hóa hay là các cặp đôi. Cách để trải qua lễ hội văn hóa đúng đắn là tìm một lớp học trống thích hợp, rồi ngồi đó một mình từ lúc lễ hội bắt đầu cho đến khi đã kết thúc.
Nói vậy – Năm nay có Hikaru nữa nên là hai người. Cả ngày hôm ấy mình sẽ phải nghe chuyện linh tinh về hoa cỏ hay sao?
Nghĩ tới viễn cảnh u ám đó, lòng cậu lại nảy ra chút chút mong ước rằng Hikaru sơm sớm siêu thoát.
Honoka vẫn ngồi yên, tiếp tục gõ tin nhắn. Chắc hẳn là cô đang update trang blog có tên Công chúa tím.
Chẳng mấy chốc, giờ sinh hoạt lớp buổi sáng đã bắt đầu. Michiru thay mặt giáo viên đứng trên bục giảng, nói.
“Hôm… hôm nay chúng ta sẽ quyết định ban cán sự tổ chức Lễ hội văn hóa.”
Cô ta cất tiếng chủ trì buổi họp, có vẻ không được bình tĩnh sao đó.
“À thì... mọi người tự ứng cử hay đề cử người khác đều được cả. Những người muốn đề cử ai đó hoặc tự ứng cử làm ban cán sự tổ chức lễ hội văn hóa, xin hãy giơ tay lên.”
Mọi người im lặng với vẻ như đang cảm thấy phiền phức. Hẳn là mọi người đang nghĩ rằng nếu thành cán sự gì đó thì sẽ phải đảm nhận toàn các công việc lặt vặt, không thể hẹn hò cùng đi tham quan các hoạt động của lễ hội được.
“À ừm…”
Sau khi Michiru lúng túng lắp bắp như vậy mấy lần thì...
“Nếu… nếu mọi người không có ý kiến gì, thì tôi… tôi sẽ chỉ định vậy.”
“A – vậy không tốt sao?”
“Lớp trưởng cứ quyết định đi.”
“Tán thành.”
Lần này thì có người cất tiếng, nhưng rõ ràng tiếng nói nào cũng thiếu sinh khí, có vẻ họ đang thấy phiền phức. Khi Koremitsu bắt đầu cảm thấy thương hại Michiru thì…
Michiru ngoảnh nhìn lại Koremitsu với đôi mắt của một con chó con bị bỏ rơi trong hộp các tông ở bên đường vào một ngày mưa.
“Vậy thì… Tôi… tôi đề cử bạn Akagi Koremitsu làm cán sự tổ chức lễ hội văn hóa.”
(Còn nữa)
Sách cùng thể loại
-
Thú Lang Thang Người Hà Nội
-
Sông Ngầm (Tái Bản)
-
Chiếc Xe Đạp Mất Cắp
-
Những Cuộc Hội Ngộ Của Văn Chương Thế Giới
-
Cuốn Theo Chiều Gió (Tái Bản 2019)
-
Anh Giải Cứu Thế Giới, Em Đến Bảo Vệ Anh - Tặng Kèm Bookmark + Postcard Zic-Zac
-
Mê Cung Trong Thư Viện Của Ngài Lemoncello
-
Đọc Thầm - Tập 1 (Bản Mới) - Tặng Kèm 2 Postcard Lạc Văn Chu + 1 Cuốn Nhật Ký Tỏ Tình Sếp Phí
-
Chút Phận Linh Đinh
-
Đom Đóm Lập Lòe
-
Cung Đàn Báo Oán
-
Tấn Trò Đời - Tập 1